Cảm xúc từ một chuyến đi…

18/11/2011 15:48

Không thể từ chối lời mời quá nhiệt tình của trưởng nhóm “Vì ngày mai tươi sáng” - nhóm của những người có HIV tại Thành phố Nam Định, tôi đành tham gia một buổi tuyên truyền…

Xe lăn bánh, tôi phát hiện mình không phải là người “bình thường” duy nhất mà còn có anh Nguyễn Minh Vụ - người không có HIV nhưng đã gần chục năm là bạn của nhóm này. Anh viết kịch, hướng dẫn diễn xuất, sát cánh cùng họ tuyên truyền ở trong và ngoài tỉnh.

“Vì ngày mai tươi sáng Nam Định” là nhóm đầu tiên trong cả nước sáng tạo hình thức tuyên truyền bằng tiểu phẩm, được các tổ chức phi chính phủ đánh giá cao. Tôi rất khâm phục khi biết anh Vụ chủ động gắn bó với nhóm và từ lâu số điện thoại của anh là “đường dây nóng” để các thành viên trong nhóm tâm sự, rồi nhận lại những lời động viên kịp thời…

Bạn bè bảo anh không bình thường khi “ăn cơm nhà, vác tù và hàng tổng” nhưng anh không phiền lòng. Anh thuyết phục vợ con mình cho một cặp vợ chồng có HIV xây tạm nhà ngay trong khuôn viên sống của gia đình… Tiếp xúc với người đàn ông ấy, tôi thấy mình quá ích kỷ.

Tại Trung tâm Nuôi dưỡng trẻ em có HIV/AIDS. Ảnh minh hoạ

Chuyến đi còn cho tôi tận mắt chứng kiến những câu chuyện, những mảnh đời éo le mà nếu không trực tiếp gặp họ thì tôi ngỡ chỉ có trên phim ảnh.

Đó là đôi vợ chồng đã ngoài 70 tuổi, có hai trong 3 con trai nghiện ngập, có HIV, 1 đã chết, 1 nằm liệt giường. Ngày ngày, với ấm nước chè bán rong và việc bơm vá xe ở vỉa hè, họ tất tả từ 4 giờ đến 22 giờ kiếm tiền thuốc thang cho con. Nhìn những giọt lệ của họ tuôn rơi, tôi bỗng thấm thía triết lý sống trong kinh Phật: “Đi khắp thế gian, không ai tốt bằng mẹ. Gánh nặng cuộc đời, không ai khổ bằng cha”…

Bên cạnh đó còn có bi kịch “hồng nhan bạc phận” của chị trưởng nhóm. 20 tuổi, chị lấy chồng. Khi “ván đã đóng thuyền”, chị đau đớn phát hiện chồng mình nghiện ma túy. Hy vọng tình yêu sẽ cảm hóa được chồng nhưng rồi chị nhận về tột cùng thất vọng. Hôn nhân dở dang, hơn một năm sau, trái tim chị được sưởi ấm trở lại bằng tình yêu của một người đàn ông khác.

Những tưởng bão tố đã ở lại sau lưng, nào ngờ khi sinh con, chị phát hiện mình lây nhiễm HIV từ người chồng trước, làm cho người chồng sau và con chị cũng có HIV. Suy nghĩ “phải sống vì con” không cho phép chị buông xuôi. Vững vàng đứng dậy, chị trở thành điểm tựa của những mảnh đời có HIV, giúp họ xích lại gần nhau bằng trái tim đồng cảm.

Cuộc hành trình ấy còn giúp tôi khám phá ra sự kỳ diệu của tình yêu. Tôi bắt gặp ở đó một chàng trai tân dũng cảm vượt lên trên sự phản đối của gia đình, dư luận xã hội để nên duyên cùng cô gái đã “qua một lần đò”, có con riêng. Khi phát hiện vợ nhiễm HIV từ chồng cũ, anh không hắt hủi mà càng yêu thương hơn.

Tôi ngưỡng mộ đức hy sinh của cô gái mới ngoài 20 tuổi, biết rõ chồng có HIV vẫn dũng cảm sinh 2 đứa con với chồng và may mắn thay, hai con của chị không bị lây nhiễm…

Điều làm tôi ấn tượng nhất là sự lạc quan của những người có HIV. Chặng đường 50 cây số như ngắn lại bởi không lúc nào ngớt tiếng hát, tiếng cười. Họ công khai xuất hiện trước đám đông nói về lầm lỗi đã qua với mục đích thức tỉnh mọi người đừng sa chân vào tệ nạn xã hội để rồi phải trả giá…

Trở về nhà, lòng tôi đan xen những cảm xúc khó tả. Những hình ảnh, những số phận có HIV cứ đau đáu trong tôi. Đó là lần đầu tiên tôi viết bài về họ, một bài báo dài 5 trang bằng cảm xúc tuôn trào...

Top